
I wandered lonely as a cloud William Wordsworth
Tôi lơ đãng như áng mây trời
bồng bềnh trôi trên đồi và núi
rồi tôi thấy một cụm vàng óng
thủy tiên dài một khóm tinh linh
bên cạnh bờ hồ, dưới nhành cây
run rẩy khiêu vũ giữa thanh phong.
trải dài vô tận như sao óng ánh
lấp lánh vô ngần như dải hà ngân
tiếp nối nhau như không bao giờ dứt
dọc theo đường viền của dải vịnh mênh mang
mười ngàn nhánh hoa dường như có lẻ
lắc lư đài trong điệu vũ hân hoan
như làn sóng nhấp nhô; nàng nhảy
đẹp hơn cả làn sóng nàng tạo ra
nhà thơ biết phải làm sao, ngoại trừ vui vẻ
cộng vũ cùng như một gã hoan si
tôi nhìn - nhìn nữa - và đầu trống rỗng
trầm mê trong của cải được trao cho
thảng hoặc, khi nằm ườn trên ghế
tâm tình trống trải hoặc suy ngẫm mông lung
nàng lại lóe lên in vào trong đáy mắt
đương khi vui thú với thinh không tĩnh mịch
tim tôi chợt tràn đầy niềm khoan khoái
hân hoan cộng vũ với thủy tiên vàng dài thân.
© Riley T.
---
I Wandered Lonely as a Cloud
BY WILLIAM WORDSWORTH
I wandered lonely as a cloud
That floats on high o'er vales and hills,
When all at once I saw a crowd,
A host, of golden daffodils;
Beside the lake, beneath the trees,
Fluttering and dancing in the breeze.
Continuous as the stars that shine
And twinkle on the milky way,
They stretched in never-ending line
Along the margin of a bay:
Ten thousand saw I at a glance,
Tossing their heads in sprightly dance.
The waves beside them danced; but they
Out-did the sparkling waves in glee:
A poet could not but be gay,
In such a jocund company:
I gazed—and gazed—but little thought
What wealth the show to me had brought:
For oft, when on my couch I lie
In vacant or in pensive mood,
They flash upon that inward eye
Which is the bliss of solitude;
And then my heart with pleasure fills,
And dances with the daffodils.