
Hippocrates: Diary of a French doctor (2014)
* Spoiler alert. Phần sau đây tiết lộ nội dung phim.
Nói về nhân vật thứ chính trước - Abdel, anh là bác sĩ người nước ngoài. Ở Algerie anh đã là bác sĩ chính thức. Khi đến Pháp, anh phải chấp nhận làm việc như một bác sĩ nội trú. Các bác sĩ người nước ngoài trong phim nhìn chung bị đối xử khác với bác sĩ bản địa. Họ phải "xung phong" trực vào ngày lễ, làm trò vui,... Nói đơn giản thì Abdel bị cô lập. Chỉ có Benjamin muốn giao tiếp với anh, vì Abdel sẵn lòng giúp và dạy Ben trong lúc khám bệnh. Cho tới khi ông Lemoine chết trong đêm trực của Benjamin vì nhồi máu cơ tim, mà đêm đó Ben lại không chỉ định đo điện tâm đồ vì vài lý do vớ vẩn (ỷ y, y tá bảo máy hỏng, khó sử dụng, bạn biết đấy y tá lâu năm có uy quyền nhất định với bác sĩ thực tập,...). Nhưng Ben được BS Denormandy và BS Barois (cha của anh, BS trưởng khoa) bao che. Hồ sơ đo điện tâm đồ chỉ vô tình biến mất tìm không ra, kết quả của bản báo cáo đó thì không có gì bất thường. Chàng Ben sợ hãi chấp nhận sự bao che này của người lớn và thỏa hiệp. Abdel thất vọng về Benjamin.
Madame Richard 88 tuổi, ung thư giai đoạn cuối đã lâu, hôm nay bị gãy chân được đưa vào viện. BS Abdel ra quyết định dùng morphine và máy bơm morphine theo ý muốn cho bà Richard. Trong khi đó, BS Denormandy - bác sĩ cấp trên của Abdel và Benjamin (nhân vật chính của phim) phản đối quyết định này. Sau khi điều trị gãy xương, Denormandy chỉ định không dùng morphine và cắm ống truyền dịch thức ăn cho bà Richard, vì bà ăn ít quá. Theo chính sách của bệnh viện, họ cần bà Richard "khỏe lên" và xuất viện, vì bà đang chiếm một giường trong một bệnh viện đang quá tải. Việc cắm ống làm bà Richard rất khó chịu, cộng với không được tiêm morphine, mỗi ngày ở viện là một sự tra tấn cùng cực đối với một cụ bà 88 tuổi. Không còn là cuộc chiến của riêng cụ bà bệnh nhân, nó là cuộc chiến giữa cái gì đó lớn lao hơn giữa các bác sĩ. Mình không muốn nâng tầm quan điểm nên mọi người tự tưởng tượng đi, keke. Benjamin và tất cả mọi người đều thấy sự khốn khổ của bà Richard.
Trong một vài tình huống, người ta chọn cách quay lưng lại với lợi ích của bệnh nhân, bởi vì nó kéo theo quá nhiều hệ lụy cho một bác sĩ vốn đã chịu áp lực rất lớn trong cuộc sống và công việc. Hình như, từ khi người ta chọn làm thế, người ta hiếm khi còn có thể nhìn thẳng vào người đối diện khi nói chuyện. Có khi mình bị ảo giác không chừng. Whatever.
Một đêm bà Richard gặp nguy hiểm. Y tá trực gọi cho Ben, đồng thời gọi luôn khoa cấp cứu. Ben nổi quạu vì bà Richard đã ký DNR order (Do not Resuscitate - Lệnh không cấp cứu). Khi Ben đến nơi thì đã muộn (!), bà Richard đã được cứu sống và được duy trì nhờ vào máy thở. Ben rất muốn làm điều gì đó theo lương tri, nhưng anh không đủ can đảm. Anh cầu cứu Abdel. Hai anh quyết định báo người nhà và dừng duy trì sự sống cho cụ bà. Qua hôm sau, hai anh chàng ra hội đồng kỷ luật. Kết quả kỷ luật cực kỳ dễ đoán: Ben chỉ bị cảnh cáo, Abdel bị ghi vào hồ sơ và báo về trường chủ quản - một vết đen trong sự nghiệp và có khả năng bị trả về nước.
Happy ending, nhưng mà mọi người có muốn biết cụ thể kết phim không? ^O^
Phim thuộc thể loại hài, nên có nhiều hoàn cảnh mắc cười. Không biết thực tế thế nào, còn các bác sĩ y tá trong phim có kiểu đình công rất dễ thương. Họ vẫn tiếp tục làm việc của mình với một tờ băng keo giấy vắt ngang người ghi chữ "Đình công".
Bộ phim làm khá nhẹ nhàng không quá nặng nề, dung dị và sát thực. À, thực ra mình không phải bác sĩ nên không dám nói sát thực. Chỉ là bộ phim cho thấy một số vấn đề trong bệnh viện, và nó làm mình mở mang thêm đầu óc. Sau quyết định ngưng duy trì sự sống cho bà Richard, Ben tâm sự với Abdel rằng có khi mình không phù hợp với cái nghề này. Abdel cười bảo: Nghề ư? BS không phải là một cái nghề. Nó giống một kiểu lời nguyền...
Mình thích Benjamin vì một lý do trớt quớt - cái đầu bờm xờm của bản, và một lý do có chút ít liên quan tới phim - bản thật là "người".
---